D-Crew


Join the forum, it's quick and easy

D-Crew
D-Crew
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» Detective Conan - file 770
[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2) EmptySun Jan 08, 2012 5:31 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 769
[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2) EmptySun Jan 08, 2012 5:25 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 768
[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2) EmptySun Jan 08, 2012 5:17 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 767
[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2) EmptySun Jan 08, 2012 5:11 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 766
[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2) EmptySun Jan 08, 2012 5:01 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 765
[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2) EmptySun Jan 08, 2012 4:52 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 764
[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2) EmptySun Jan 08, 2012 4:46 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 763
[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2) EmptySun Jan 08, 2012 4:42 pm by 6-24-18-6-2

» Detective Conan - file 762
[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2) EmptySun Jan 08, 2012 4:40 pm by 6-24-18-6-2

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031

Calendar Calendar


[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2)

Go down

[Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2) Empty [Jenny Nimmo] Charlie Bone - Tập 1: Charlie Bone lúc nửa đêm (2)

Bài gửi by HD Sat Feb 12, 2011 3:23 pm

Charlie đóng cửa lại rồi vọt lên lầu. Chụp vội chiếc phong gì màu cam, nó lắc lấy lắc để và từ đó rơi ra một tấm hình nhỏ - bản gốc của tấm hình phóng to dưới nhà. Nó lật mặt sau ra, quả đúng vậy, có một cái tên và một địa chỉ được viết theo lối chữ in đậm, bay bướm :

CÔ JULIA INGLEDEW
NHÀ SỐ 3 PHỐ NHÀ THỜ

Phố Nhà Thờ ở đâu, và làm cách nào mà tới được đó ? Bắt buộc nó phải rời nhà trước khi ngoại Maisie và mẹ về. Họ sẽ không đời nào đồng ý cho nó lang thang một mình, tới một nơi mà nó không biết. Và nếu nó không hành động ngay bây giờ, không chừng sẽ không kịp về dự sinh nhật Benjamin. Nhưng nó phải để lại tin nhắn, kẻo mẹ lại lo sốt vó.

Theo như Charlie nhớ thì nó chưa từng bao vô phòng Ông cậu Paton. Tấm biển XIN ĐỪNG QUẤY RẦY treo thường trực trên cánh cửa. Dạo này Charlie bắt đầu thắc mắc Ông cậu làm cái gì suốt ngày trong đấy. Thỉnh thoảng có tiếng thịch thịch nho nhỏ vọng ra. Còn thường thì im lặng.

Hôm nay Charlie sẽ phải làm ngơ tấm biển.
Nó gõ cửa, ban đầu ngập ngừng, sau mạnh dần lên.

"Gì đó ?" Giọng Ông cậu Paton cáu kỉnh.

"Ông cậu Paton, cho con vô nghe ?" Charlie hỏi.

"Chi vậy ?" Ông cậu Paton hỏi.

"Vì con phải đến chỗ kia, và con muốn Ông cậu giải thích cho mẹ con."
Một tiếng thở dài thượt. Charlie không dám mở cửa cho đến khi tiếng Ông cậu lạnh lùng :

"Vô đi, nếu mày thấy cần phải vô."

Charlie vặn nắm đấm cửa và lách vô. Nó bật ngửa trước những gì trông thấy. Phòng Ông cậu ngập ngụa những giấy là giấy. Giấy treo tòn teng trên kệ, giấy rơi lả tả trên bậu cửa sổ, giấy phủ hết mặt bàn giấy, giấy quấn dập dềnh như thủy triều quanh mắt cá chân ông. Cái giường kê ở đâu nhỉ ? có lẽ là dưới một đống mền bằng sách, Charlie đoán vậy. Sách xếp đầy hết những bức tường, nghễu nghện từ sàn tới trần nhà, thậm chí sách còn leo lên quanh bàn thành từng chồng cao xiêu vẹo.

"Sao ?" Ông cậu Paton hỏi, ngước mắt lên từ sau một ụ giấy.

"Ông cậu làm ơn cho con biết phố Nhà Thờ ơ đâu được không ?" Charlie hồi hộp hỏi.

"Chứ mày nghĩ nó ở đâu ? Dĩ nhiên là cạnh nhà thờ rồi."

Vào ban ngày, Ông cậu Paton là một người khác hẳn - lạnh nhạt và đầy hăm dọa.

"Ô," Charlie kêu lên, thấy mình đúng là thằng khùng."Vâng, con sẽ tới đó ngay bây giờ. Nhưng Ông cậu nói với mẹ con được không ? Mẹ con sẽ muốn biết con đi đâu, và... "

"Ừ,ư," Ông cậu Paton lầm bầm, kèm theo cái phất tay nhẹ hều, ra hiệu cho Charlie biết đi.

"Cảm ơn Ông cậu," Charlie líu rúi, ráng đóng cửa lại khẽ khàng hết sức.

Nó trờ về phòng riêng, hối hả khoác lên cái áo gió, nhét vội tấm hình vô chiếc phong bì màu cam, bỏ vô túi. Rồi nó ra khỏi nhà.
Từ cửa sổ phòng mình, Benjamin thấy Charlie đi ngang qua, vẻ kiên quyết.

Nó mở cửa sổ ra và hỏi với theo :

"Bồ đi đâu đấy ?"

Charlie ngóng lên.

"Tới phố Nhà Thờ."

"Mình với con Hạt Đậu đi theo được không ?" Benjamin hỏi.

"Không," Charlie gạt phắt. "Mình đi mua quà cho bồ. Bồ sẽ phải ngạc nhiên cho coi."

Benjamin đóng cửa sổ lại. Nó tự hỏi liệu Charlie sẽ kiếm được thứ quà quỷ quái gì trong nhà thờ ? một cây viết khắc tên nhà thờ ấy à ? Nhưng nó có khối viết rồi.

"Hừ, tao chả quan tâm," Benjamin thì thầm với con Hạt Đậu. "Miễn là nó đến dự sinh nhật tao."

Con Hạt Đậu quật đuôi đùm đụp xuống cái gối của Benjamin. Nó đang nằm ở nơi mà nó không được phép nằm : trên giường. May là không ai ngoài Benjamin biết chuyện này.

Nhà Thờ nằm trong khu phố cổ. những con phố rải sỏi hẹp ti tí. những cửa hàng còn bé hơn; và trong những ô kính được thắp sáng dìu dịu, quần áo cùng đồ trang sức đặt tiền được trưng trên những súc lụa và nhung. Trông dãy phố như thể là nhà riêng của ai đó giàu có, đến nỗi Charlie có cảm tưởng rắng mình đang xâm phạm bất hợp pháp chồn này.

Khi ngôi nhà thờ cổ kính lù lù hiện ra phía trên đầu, thì cũng là lúc những cửa hàng nhường chỗ cho một dãy nhà cũ kỹ. Thế nhưng, nhà số 3 phố Nhà Thờ lại là một hiệu sách. Trên cửa gắn một tấm biển đề : TIỆM SÁCH INGLEDEW - theo kiểu chữ cổ. Sách nằm trong những ô kính bày hàng trông xưa cũ và bụi bặm. Có vài cuốn được bọc da, với gáy sách mạ vàng.

Charlie hít một hơi thật sâu rồi bước vô. một tiếng chuông khẽ ngân lên ngay lúc nó đặt chân vô tiệm, và một phụ nữ xuất hiện nơi tấm rèm quầy thu ngân. Cô ấy không già như Charlie nghĩ, nhưng chừng cỡ tuổi mẹ nó. Mái tóc dày màu hạt dẻ chải dựng trên đầu và đôi mắt màu nâu nâu.

"Chào cháu, cháo cần gì nào ?" người phụ nữ hỏi.

"Có ạ. Cô là J phải không ạ ?"

"Phải." người phụ nữ gật đầu.

"Cháu đến về chuyện tấm hình của cô," Charlie nói.

Người phụ nữ vội đưa tay lên bụm miệng.

"Trời !" Cô nói. "Cháu tìm thấy nó ?"

"Vâng ạ," Charlie nói, đoạn đưa ra chiếc phong bì màu cam.
Người phụ nữ mở phong bì và hai tấm hình rơi xuống mặt bàn.

"Ôi, cám ơn," cô kêu lên. "Cô không biết nói với cháu làm sao, nhưng có lại được mấy tấm hình này cô mừng quá."

"Vậy cô có cầm tấm hình của cháu không ?"

Charlie hỏi. "Tên cháu là Charlie Bone."

"Vô đây," cô Ingledew nói, ngoắc cho nó theo cô đi qua tấm rèm.

Charlie cẩn thận bước vòng qua quầy thu ngân, chui khỏi tấm rèm che
bức tường sách. Nó thấy mình lọt vô một căn phòng chả giống hiệu sách tí nào. Cũng lại sách, nhưng được cột chặt trên kệ hoặc xếp thành đống ngổn ngang. Đó là một căn phòng ấm cúng, đại loại vậy; đậm đặc hương của những từ hoa mỹ và những ý tưởng thâm sâu. một ngọn lửa cháy lép bép trong cái lò sưởi nhỏ xíu, và những chiếc đèn bàn hắt ánh sáng qua những cái chụp đèn màu da thuộc.

"Đây rồi," cô Julia Ingledew ồ lên và cô lôi ra từ ngăn kéo một chiếc phong bì màu cam.

Charlie cầm lấy cái phong bì và hấp tấp mở ra. "Vâng, đúng là con Hạt Đậu," nó nói. "Con chó của bạn cháu. Cháu tính làm một tấm thiệp sinh nhật từ hình này."

"Ý hay đó," cô Ingledew trầm trồ. "Riêng tư hơn. Cô luôn thích những gì riêng tư. Nó chứng tỏ mình biết quan tâm, đúng không ?"

"Dạ," Charlie nói mà không chắc lắm.

"Thế đấ... Cô rất biết ơn cháu, Charlie Bone," cô nói. "Cô thấy cháu xứng đáng được thưởng một thứ gì đó. Cô không có những tiền, nhưng cô nghĩ..."

"Không có gì mà cô," Charlie xua đi, hơi lúng túng, mặc dù nó có thể dùng món tiền nhỏ đó để mua quà cho Ben.

"Không không, thật mà. Cô nghĩ cháu đúng là người cần phải nhận món quà đó. Cô cảm thấy hình như chúng đang chờ đợi cháu."

Cô chỉ tay về góc phòng, và Charlie thấy ngay rằng ấn tượng đầu tiên của mình về căn phòng này đã sai bét. Căn phòng không phải chứa toàn là sách. một chiếc bàn trong góc chất đống các loại hộp : hộp gỗ, hộp kim loại, và cả những thùng các-tông to bự.

"Có gì trong những cái thùng và hộp đó vậy cô ?" Charlie hỏi.

"Của em rể cô đấy," cô Ingledew trả lời. "Đó là tất cả những gì chú ấy để lại. Chú ấy mới mất tuần rồi."

Charlie cảm thấy một cục nghẹn chạy tọt lên cổ họng. Nó lúng búng,

"Ưm..."

"Ô không, đó không phải là hộp đựng cột của chú ấy đâu, Charlie. "Cô Ingledew vội nói. "Mà là... cô phải gọi chúng là gì nhỉ... phát mình của chú ấy. Mới được gởi đến hôm qua. Chú ấy đã gởi bưu điện một ngày trước khi chết. Có Chúa mới biết tại sao chú ấy lại để những thứ ấy lại cho cô."

Cô cầm lấy một cái hộp, mở nắp lấy ra một con chó bằng kim loại, trông như chó máy.

"Cô chẳng dùng làm gì cả," cô bảo. "Cháu có muốn lấy không ?"

Charlie nghĩ đến con Hạt Đậu, rồi đến Benjamin.

"Nó có làm được gì không ạ ?" Charlie hỏi. những món phát minh thường vẫn hay làm được cái gì đó.

"Dĩ nhiên rồi. Để cô coi nào."

Cô giật đuôi con chó. Nó sủa lên hai tiếng, và một giọng nói cất lên :

"Tôi là số 2. Quý vị vừa giật đuôi tôi, như vậy quý vị biết cách kích hoạt tôi. Để tua tới :ấn tai trái tôi. Để tua lui : ấn tai phải tôi. Để thu băng : ấn mũi tôi. Để dừng lại : nhấc chân phải tôi. Để thay băng : mở bụng tôi."

Giọng chỉ dẫn này Charlie nghe quen quen.

"Có dùng được gì không ?" Cô Ingledew hỏi. "Hay cháu thích món khác ?"

"Tuyệt lắm," Charlie nói. "Tuyệt. Nhưng giọng nói... Em rể cô... Có phải...?"

"Đúng. Em rể cô, tiến sĩ Tolly. Thiết bị này là một trong những phát minh đầu tiên của chú ấy, nhưng chú ấy chẳng bao giờ bận tâm tới việc đem bán nó cả. Lần nào phát minh ra cái gì mới cũng vậy. Chú ấy lười lắm, Charlie à. Thông minh, nhưng lười chay thây."

"Cái ông trong hình chính là chú ấy, phải không ?" Charlie không để lộ là nó nhận ra giọng nói. làm sao nó có thể để lộ được !

"Phải, đó là tiến sĩ Tolly. Có lần chú ấy chế ra một thứ kinh khủng."

Miệng cô Ingledew mím chặt lại như sợi chỉ.

"Vậy tại sao cô muốn tấm hình của chú ấy ?" Charlie hỏi.

Người bán sách quắc mắt thoắt một cái, như thể muốn nhảy xồ vô vồ lấy nó. "Đứa bé mới là thứ cô muốn. Tấm hình là tất cả để cô nhớ được về nó."

Rồi đột nhiên cô Ingledew kể cho Charlie nghe về cái ngày thê lương khi em gái của cô, Nacy, qua đời; ngay trước ngày sinh nhật thứ hai của con gái, và một vài ngày sau, chồng của Nacy, tiến sĩ Tolly, đã đem đứa con gái đi cho như thế nào.

"Cháu không nghĩ là người ta lại có thể đem con đi cho," Charlie buột miệng, dựng tóc gáy.

"Ừ," cô Ingledew nhất trí. "Cô bị ép phải giữ bí mật. Lẽ ra cô phải nhận con bé, cháu biết đấy. Nhưng cô đã ích kỷ và vô trách nhiệm. Lúc đó cô nghĩ là mình không nuôi nổi. Kể từ đó, không một ngày nào trôi qua mà cô không hối hận về quyết định của mình. Cô cố tìm kiếm xem nó được đem cho ai, nhưng tiến sĩ Tolly không bao giờ hé răng với cô. Con bé đã biết dạng trong cái hệ thống lọc lứa, giả dối và mánh khóe. Giờ nó mười tuổi rồi và cô sẵn sàng đổi bất cứ thứ gì để chuộc được nó về."

Charlie nhấp nha nhấp nhổm. Nó lại rơi vô một tình huống chẳng thích thú gì. Phải chi nó đừng nghe thấy những giọng nói trong tấm hình. Làm sao nó có thể nói với cô Ingledew rằng ba con mèo nghĩ đứa trẻ mất tích đang ở trong Học viện Bloor. Cô ấy sẽ không đời nào tin nó.
Trong một góc tối tăm, chiếc đồng hồ đứng to cộ đánh mười hai tiếng,
Charlie nói :

"Cháu phải về nhà không mẹ cháu lo."

"Phải đấy. Nhưng cầm con chó này, Charlie, và..."
Cô Ingledew thình lình phóng tới chỗ cái bàn, moi từ cuối chồng hộp với thùng lên một cái thùng dài màu bạc.

"Lấy cả cái này nhé ?"

Không đợi trả lời, cô cứ ấn lọt vô một cái bao in dòng chữ TIỆM SÁCH INGLEDEW. Đưa cái bao cho Charlie, "Cháu bỏ con chó vô luôn đi, có đủ chỗ mà."

Cái bao nặng không thể tưởng tượng nổi. Charlie thận trọng đặt cái hộp đựng con chó lên trên cái thùng kim loại. Xong, nó lảo đảo đi ra cửa, tự hỏi làm thế quái nào nó có thể tha nổi cái bao này về tới nhà.

Cô Julia Ingledew giúp nó leo ngược trở lại mấy bậc cầu thang, mở cửa ra, lại một tiếng chuông thánh thót cật lên.
"Cháu hy vọng cô không bực nếu cháu hỏi," Charlie rụt rè,"nhưng có gì trong thùng này thế ạ?"

Câu trả lời khá bất ngờ :

"Cô không biết," cô Ingledew đáp. "Và cô cũng không muốn biết. Tiến sĩ Tolly đã đổi đứa bé lấy cái thùng này. Dù cái thùng này là gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào đáng giá bằng con bé, đúng không ?"

"Đúng... đúng ạ," Charlie nói. Nó đặt cái bao xuống đất.

"Làm ơn mang đi đi, Charlie. Có lẽ cháu là người thích hợp để giữ nó. Cô cần phải tống khứ nó ra khỏi nhà, cháu biết đấy." Cô hạ thấp giọng và đảo mắt một vòng khắp phố. "Và cô có thể yêu cầu cháu giữ bí mật được không ?"

"Hơi khó," Charlie nói, càng lưỡng lự hơn khi nghĩ đến chuyện phải nhận cái thùng. "Cháu không thể kể với bạn thân nhất của cháu à ?"

"Không được nói với người mà cháu không tin bằng cả mạng sống mình," cô Ingledew đáp.

Chương IV
CÁI THÙNG CỦA NHÀ PHÁT MINH



Trước khi Charlie kịp nghĩ ra điều gì để nói, thì người bán sách đã vẫy tay chào nó thật lẹ và đóng sập cửa lại. Nó đứng chơ vơ trên con phố tối om, trên tay là một thứ đã từng dùng để đổi lấy một đứa bé.

Tại sao cho đến giờ cô chiếc vẫn chưa mở cái thùng này ra? Ở trong đó có cái gì? Charlie bắt đầu độc thoại khi ì ạch lê bước trên sỏi, và mấy người qua lại nhìn nó đầy nghi ngờ. Có lẽ họ nghĩ nó vừa chôm được cái bao này. Nó quẹo gắt vô một con phố và xém nữa đụng phải một con chó to xù bự tổ.

"Coi chừng!" Charlie hét lên, làm rớt cái bao. "Ủa, Hạt Đậu, mày hả!"

Con Hạt Đậu nhảy phóc lên cái bao và liếm mặt Charlie.

"Xuống, xuống!" Charlie la to. "Đồ quý đó."

Benjamin hớt hơ hớt hải chạy đến.

"Xin lỗi," nó thở phì phà phì phò. "Mình không ngăn nó nổi."

"Bồ đi theo mình hả ?" Charlie hỏi, nó mừng húm khi gặp Benjamin.

"Không hẳn vậy. Mình chỉ đưa con Hạt Đậu đi dạo. Mình nghĩ chắc nó ngửi thấy mùi của bồ."

Rồi Benjamin nhìn trân trối vô cái bao đen thùi lùi : "Trong đó có cái gì vậy?"

"Quà sinh nhật của bồ," Charlie nói, "nhưng bồ sẽ phải phụ mình khiêng cái bao này. Nó nặng tới cả tấn."

"Chà, Cái gì đây ? Không, đúng ra mình không nên hỏi," Benjamin nói, vẻ bẽn lẽn.

Charlie đành phải thú nhận rằng có một món bí hiểm khác trong bao, nhưng sau khi liếc vụt qua một cái, Benjamin bảo ngay rằng nó sẽ chẳng bận lòng tí nào nếu hồi nữa chỉ nhận được cái hộp giấy nhỏ, thay vì cái thùng kim loại to.

"Mua quà chỗ đó thì ngộ thật," Benjamin vừa nhận xét vừa quay lại liếc cái nhà thờ lừng lững.

"Mình không nghĩ là sẽ kiếm mua quà ở đó," Charlie nói. "Mình tới đó chỉ để kiếm tấm hình con Hạt Đậu."

Nó kể cho Benjamin nghe về người phụ nữ bán sách và cái thùng bí mật mà nhà phát minh lười đã gởi cho cô ấy.

Mỗi đứa xách một quai, hai thằng bắt đầu tha cái bao đen về nhà. Chúng không nhận ra là mình đang bị theo dõi. Nếu chúng mà nhìn sau lưng, chắc hẳn sẽ thấy một thằng bé tóc đỏ lẹ như chồn, cải trang vụng về thành một ông già, đang núp sau những bậu cửa và trườn theo chúng.

Con Hạt Đậu gừ gừ trong họng và huých mõm vô cái bao, cố giục hai thằng đi lẹ lên. Tình thế thật khó xử cho con chó. Có cái gì đó đằng sau nó và cái gì đó trong bao coi bộ đều không minh bạch.

Không Charlie và Benjamin quẹo vô đường Fibert, con Hạt Đậu quay ngoắt lại và chạy xổ về kẻ lén lút theo đuôi, sủa giận dữ. Thằng tóc đỏ vội né con chó rồi lủi nhanh khỏi con đường.

"Gì đó?" Benjamin hỏi khi con chó hậm hức quay lại.

Con Hạt Đậu không thể giải thích.

Lúc chúng về tới nhà Benjamin, Charlie hỏi Benjamin xem nó có thể mang cái bao vô nhà luôn không. Nó không muốn ngoại Maisie hay nội Bone nhúng mũi vô chuyện này.

Benjamin lừng khừng. "Mình không biết. Để nó ở đâu bây giờ?"

"Dưới gầm giường hay đâu đó. Làm ơn đi, Benjamin. Hai bà của mình lúc nào cũng xông vô phòng mình, còn bồ thì chẳng bị ai quấy rầy cả."

"Thôi được," Benjamin đồng ý.

"Đừng mở món quà ra cho tới khi mình quay lại nha," Charlie dặn Benjamin. "Giờ mình về đây, không thì lôi thôi to."

Charlie toan quay đi thì chợt nghe một tiếng 'thịch' từ trong cái bao vọng ra. Benjamin nhìn lên, hơi sợ sợ, nhưng Charlie giả đò như không nghe thấy và chạy xuống các bậc cấp.

Về đến nhà, nó lò dò vô bếp, nơi hai bà nó đang đấu khẩu kịch liệt. Khi Charlie xuất hiện, họ dừng lại dòm nó lom lom.

"Charlie Bone!" Ngoại Maisie quát. "Làm sao mày dám thế hả? Hư hết biết. Như thế này là thế nào?" Bà trỏ vô hàng chuột chết. Charlie hoàn toàn quên mất lũ chuột.

Nó bèn giải thích việc ông Onimous và lũ mèo đã xông vô nhà như thế nào trước khi nó kịp ngăn họ lại :

"Sau đó con phải vội ra ngoài để đổi lại tấm hình," nó huơ huơ chiếc phong bì màu cam. "Con xin lỗi. Con quên mất đống chuột này."

"Mèo vàng, mèo cam?" Nội Bone hỏi, giọng cạnh khóe. Charlie dám thề là bà đang lo sợ.

"À, thế thì tôi nghĩ họ làm việc xuất sắc đấy chứ," ngoại Maisie bắt đầu tha thứ cho Charlie. "Tốt hơn là để tôi dọn chỗ này đi."

Nội Bone không có được tâm trạng tha thứ.

"Ta biết ngay mà," bà phẫn nộ lầm bầm. "Mày rước chúng tới đây, cái thằng lưu manh. Mày như một cục nam châm vậy. Dòng máu xấu đúng là chẳng bao giờ hòa nổi với dòng máu phép thuật. Ta không thể yên nổi cho đến khi mày bị nhốt vô trường Bloor."

"Nhốt? Ý bà nói là con sẽ không được ra ngoài?"

"Khốn nạn ở chỗ là cứ cuối tuần thì mày lại được ra," nội Bone đớp lại.

Rồi bà lướt ra ngoài, đôi ủng đen nện xuống sàn nhà như hai cái dùi trống.

"Con không biết là người ta sẽ nhốt con lại," Charlie gào thảm thiết.

"Ngoại cũng không biết, con à," ngoại Maisie thở phì phò, đang bận tổng vệ sinh sàn nhà. "Ngoại thì biết gì về mấy cái trường lạ lùng đó nào? Lẽ ra mẹ con không nên lôi về nhà quá nhiều sản vật thế này. Ngoại thắc mắc làm sao mà đội diệt chuột lại biết được điều đó. Ngoại chưa bao giờ nói với họ cả."

"Mấy con mèo," Charlie nói. "Chúng nó biết nhà mình có chuột."

"Con sắp nói là mấy con mèo đó biết bay chứ gì," ngoại Maisie lẩm bẩm.

Charlie nghĩ bụng, không chừng mấy con mèo đó biết bay thật. Dương Cưu, Sư Tử, Nhân Mã không phải là những con mèo bình thường, điều đó là chắc chắn. Và Charlie nghi ngờ rằng nội Bone cũng biết điều này. Nhưng cớ sao bà lại sợ chúng?

Charlie chui vô phòng nó để làm tấm thiệp sinh nhật cho Benjamin. Nhưng nó thấy khó mà tập trung nổi. Tấm thiệp bị méo xẹo, nó viết thiếu mất chữ 'h' trong từ 'nhật'; rồi sau đó lại vẽ quả bóng bay lấn vô hai tai con Hạt Đậu. Charlie liệng mạnh cái kéo xuống. Kể từ khi nó khám phá ra mình có thể nghe tiếng nói trong những tấm hình, thế giới của nó bị lộn tùng phèo. Giá như nó có thể giữ kín vụ những giọng nói thì đã không phải đến học ở cái trường quỷ quái kia, nơi nó bị cầm tù từng tuần một với những đứa trẻ kỳ dị biết làm những điều kỳ quái.

Nó nghe tiếng mẹ nó bước vô nhà và gọi ngoại Maisie. Giá như mẹ có thể đứng về phía nó mà đấu tranh với nhà Yewbeam. Nhưng xem ra mẹ sợ họ. Có lẽ Charlie sẽ phải tự mình đấu tranh với họ thôi.

Ngoại Maisie đã nấu xong món mì rau cho bữa trưa. Charlie vẫn thắc mắc về lũ chuột trong kho chứa thực phẩm, nhưng nó giữ những ý nghĩ đó lại, không nói ra. Mẹ nó vừa mới mua cho nó một cái áo chùng màu xanh ngọc bích. Cô ép nó phải thử áo ngay khi ăn xong món mì. Cái áo thòng xuống, gần chấm đầu gối nó. Có đường xẻ ở hai bên để cánh tay có thể thọc qua, và một chiếc nón mềm lật phật sau lưng.

"Con sẽ không mặc áo chùng ra đường đâu," Charlie nói. "Dứt khoát đấy. Người ta sẽ cười con."

"Nhưng mà Charlie này, sẽ có nhiều đứa trẻ khác mặc áo chùng mà," mẹ nó dỗ dành. "Có đứa còn mặc màu tím và màu xanh lá cây nữa đấy."

"Nhưng không phải ở khu phố này," Charlie vùng vằng, lột cái áo ra. "Tất cả bọn chúng đều ở Khu Nhà Lầu."

Khu Nhà Lầu, tức là Khu Đồi Cao, nằm trải dài trên một sườn đồi cây cối rậm rạp, nhìn xuống thành phố. Nhà cửa ở đó cao và rộng, và những người sống trong đó chẳng thiếuthứ gì. Những khu vườn mênh mông trồng đầy hoa là hoa, hình như nở rộ quanh năm.

"Mẹ biết rõ là không phải đứa bé nào cũng xuất thân từ Khu Nhà Lầu," mẹ Charlie nói. "Có một cô bé ở cách nhà mình hai dãy phố, tên Olivia Vertigo, đã được lên báo. Cô bé ấy sẽ học khoa kịch, nên con sẽ gặp nó mặc áo chùng màu tím."

"Hự!" Charlie phụng phịu. "Nếu mẹ nói nó ở đường Con Rồng thì cũng sang trọng như Khu Nhà Lầu vậy." Nó quyết định sẽ tém cái áo chùng này dưới áo khoác cho đến khi đến cửa Học Viện.

Ngay cả ngoại Maisie cũng bắt đầu nhượng bộ.

"Đẹp quá chừng," bà nói về cái áo chùng màu xanh. "Màu ngọt quá.'

Charlie đùng đùng mang cái áo lên phòng nó và nhét một múi vô ngăn kéo.( Sau đó mẹ nó lên và cẩn thận treo cái áo vô tủ âm tường). Xong, nó đút tấm thiệp sinh nhật của Benjamin vô chiếc phong bì màu cam và chạy xuống lầu.

"Con đi dự sinh nhật Benjamin đây," nó thông báo cho mẹ nó.

Đến nơi, con Hạt Đậu đón chào nó bằng một tiếng sủa lớn. Chú ta thậm chí còn không để cho Charlie đi qua cửa trước.

"Có chuyện gì với con Hạt Đậu vậy?" Nó hét lên khi Benjamin sầm sập lao xuống lầu.

"Tại cái thùng mà bồ để lại đó," Benjamin nói. "Nó ghét cái thùng ấy. Mình đã đẩy cái thùng vô gầm giường như bồ dặn, nhưng con Hạt Đậu cứ gầm gừ rồi sủa hoài, xong lại lôi cái thùng trở ra. Nó nhai rách cái bao, xong lấy móng cào nắp thùng."

Charlie ráng lách qua cửa trong khi Benjamin đẩy con Hạt Đậu ra xa. Cuối cùng, con chó hộc lên một tiếng, vút qua hành lang rồi xuyên qua lỗ cửa dành cho chó, phóng ra sau vườn.

Giờ thì Charlie đã đến, nên Benjamin muốn mở gói quà của mình. Nó chạy lên lầu lấy xuống.

Tuyệt đối không có dấu hiệu nào cho thấy sắp diễn ra một bữa tiệc. Cha mẹ Benjamin đi làm suốt tuần, kể cả thứ Bảy. Charlie tiếc hùi hụi, phải chi nó nhờ ngoại Maisie làm cho thằng bạn mình một chiếc bánh, nhưng tại lúc này đầu óc nó chứa quá những chuyện rồi.

"Hết sẩy đây," Benjamin nói, lắc lắc hộp quà. "Nào nào, vô phòng khách đi."

Ở đây cũng chẳng có dấu hiệu gì của tiệc tùng.

Benjamin ngồi bệt xuống sàn, mở hộp ra.

"Chà! Một con chó!" Nó reo lên.

Charlie giật đuôi con chó và giọng của tiến sĩ Tolly cà giật tuôn ra lời chỉ dẫn.

Benjamin mê mẩn đến độ không thốt nên lời. Cuối cùng nó mới lắp bắp :

"Cảm ơn, Charlie ... Cảm ơn... chà... Cảm ơn!"

"Đúng ra mình phải thay cho bồ một cuộn băng mới," Charlie nói. "Sau đó bồ..."

Nhưng con Hạt Đậu đã ngắt ngang lời nó, lao vút vô phòng, sủa nhặng xị. Hạt Đậu hì hụp quanh con chó máy, nhìn chằm chặp vô đấy rồi lại rít lên.

"Nó ghen tị đó," Benjamin bảo. "Thôi mà." Nó vòng tay ôm quanh người con Hạt Đậu, vỗ về, "Tao yêu mày Hạt Đậu. Mày biết điều đó mà. Tao không thể sống nếu thiếu mày."

Con chó to liếm mặt Benjamin. Nó là tất cả đối với Benjamin : Mẹ, Cha, Anh, Chị, Em, Ông, Bà. Luôn luôn nó kè kè bên Benjamin mỗi khi cha mẹ Benjamin đi vắng. Và thằng bé có thể đi bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, ngày hay đêm. Miễn là có Hạt Đậu đi cùng là nó được an toàn.

Charlie trao cho Benjamin tấm thiệp sinh nhật.

"Cuối cùng mình cũng làm được," nó nói.

Benjamin không hề nhận ra bất cứ lỗi kỹ thuật nào của Charlie. Chiêm ngưỡng tấm hình, nó tấm tắc với Charlie rằng đó là tấm thiệp đẹp nhất nó từng nhận được trong đời. Bỗng, con Hạt Đậu ngước nhìn trần nhà và tru lên.

'Thịch! Thịch! Thịch!" Âm thanh nhẹ nhưng rõ rệt. Phòng của Benjamin ở ngay trên đầu chúng.

"Cái thùng sắt đó," Benjamin thì thào. "Giá mà bồ mang nó đi. Không chừng có bom ở trong, hoặc thứ gì đó."

"Trông cô chiếc chẳng giống một tên khủng bố tí nào," Charlie nói. "Tiến sĩ Tolly cũng thế."

"Sao bồ biết?" Benjamin vặc lại. "Bọn khủng bố thường cải trang rất khéo... Lên lầu xem sao nào."

Con Hạt Đậu gầm gừ nho nhỏ, bám theo hai thằng, lên lầu. Lần này nó thậm chí không dám bước vô phòng ngủ.

Charlie kéo cái bao ra khỏi gầm giường, và hai thằng cùng lôi cái thùng ra. Tiếng thịch thịch đã im bặt. Charlie tháo những móc gài hai tay nắm thùng, nhưng cái thùng vẫn không mở ra. Cái thùng đã bị khóa, và chìa khóa thì đã mất.

"Bà đó không nói cho bồ biết trong thùng có gì sao ?"

Benjamin hỏi.

Charlie lắc đầu. "Cô ấy bảo cô cũng không muốn biết. Là cái gì đi chăng nữa thì người ta đã mang nó đổi lấy một đứa bé. Đấy là đứa cháu gái độc nhất của cô ấy."

"Một đứa bé ?" Miệng Benjamin há to. "Thật kinh khủng."

Charlie bắt đầu cảm thấy có lỗi.

"Tụi mình đem bỏ nó vô cái tủ âm dường dưới lầu đi," nó nói. "Để đó bồ sẽ không nghe thấy gì nữa. Rồi mình sẽ quay lại chỗ cô chiếc và hỏi cô ấy chìa khóa."

Chúng kéo lê cái bao xuống lầu, và đem giấu nó sau đống quần áo cũ mà mẹ Benjamin đã quẳng trong cái tủ âm tường. Khi cửa tủ đã đóng lại, con Hạt Đậu đứng bên cầu thang tru lên thật thê lương. Benjamin chỉ có thể ngăn không cho nó tru tiếp bằng cách hét tướng lên:

"Mày muốn ra ngoài hả?"

Trời tối dần mà vẫn không thấy bóng dáng cha mẹ Benjamin đâu. Benjamin coi bộ cam chịu hơn là bực bội.

"Mình sẽ tự làm một cái bánh nướng cho mình vậy," nó nói.

Và nó làm thật. Đó là một chiếc bánh sôcôla, và rồi nó cắm mười cây đèn cầy lên trên. Sau đó nó cùng Charlie hát bài 'Chúc mừng Sinh Nhật'. Chiếc bánh hơi bị bể một chút, nhưng rất ngon.

Charlie nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy đã bảy giờ rưỡi. Nó biết mình phải về nhà, nhưng nó không muốn bỏ Benjamin lại một mình, nhất là trong ngày sinh nhật như thế này. Cho nên nó nán lại thêm một tiếng nữa, chúng cùng chơi trốn tìm với con Hạt Đậu, kẻ vốn là cao thủ trong trò này.

Tám giờ rưỡi, cha mẹ Benjamin vẫn chưa về. Thế là Charlie quyết định rủ bạn sang nhà nó để dùng một bữa ăn nóng hổi của ngoại Maisie. Chỉ còn có mỗi một quả trứng và một hộp sữa nhỏ trong tủ lạnh của Benjamin.

"Bữa tiệc thế nào?" Ngoại Maisie hỏi khi hai thằng bé và một con chó đi vô.

"Tuyệt," Charlie đáp, "nhưng tụi con vẫn còn đói bụng."

"Có một thằng nhỏ nom kỳ dị lắm, tới nhà mình cách đây khoảng hai tiếng," ngoại Maisie nói. "Nó đóng giả làm ông già nhưng ai mà chẳng thấy nó là một thằng nhóc. Nó bảo con cầm cái thùng gì đó của nó bị bỏ nhầm trong một cái bao, bay giờ nó muốn xin lại. Ừm... Ngoại có lên phòng con tìm nhưng chỉ thấy có túi đựng giầy. Thằng nhỏ coi bộ rất cáu. Nó không tin ngoại. Cái thằng mất dạy. Giờ hai đứa ra tạm ngoài kia cho ta dọn đồ ăn lên bàn coi."

Ra đến ngoài cửa nhà bếp, Charlie thì thầm :

"Đừng nói với ai về cái bao nhé, đặc biệt là không được nói về cái thùng."

"Sao vậy?" Benjamin hỏi.

"Vì người ta giao nó cho mình và mình cảm thấy phải có trách nhiệm với nó," Charlie nói. "Mình nghĩ tụi mình nên cất cái bao thiệt kỹ cho đến khi biết rõ thêm về nó."

Và Charlie quyết định bây giờ chưa nói cho Benjamin nghe về ông Onimous và những con mèo của ông ấy.

Đúng lúc đó nội Bone lừ lừ xuất hiện ra ở bậc thang trên cùng.

"Con chó đó làm gì ở đây?" Bà hỏi, trừng mắt nhìn con Hạt Đậu.

"Hôm nay là sinh nhật của Benjamin," Charlie nói.

"Vậy sao?" Bà hỏi lạnh lùng.

Hạt Đậu ngóng lên sủa nội Bone và trước khi bà kịp xỉ vả thêm, Charlie kéo Benjamin trở lại nhà bếp.

"Nội Bone đang cáu," Charlie nói với ngoại Maisie.

"Bà ấy lúc nào chả thế," ngoại Maisie chép miệng. "Rồi sẽ xẹp xuống khi nào con vô trường Bloor."

Charlie chưa muốn thông báo tin này cho Benjamin trong ngày sinh nhật của nó, nhưng giờ thì lộ rồi, Charlie có cảm giác mình là kẻ phản bội.

Benjamin trố mắt nhìn Charlie đầy vẻ kết tội.

"Bloor là cái gì?" Nó hỏi.

"Đó là một ngôi trường lớn ở gần Khu Nhà Lầu," Charlie giải thích. "Mình không muốn đến đó, Benjamin à."

"Thế thì đừng đi."

"Nó phải đi, con ơi. Mẹ nó đã mua đồng phục rồi," ngoại Maisie nói. Ngoại đặt hai đĩa đậu nướng và xúc xích lên bàn nhà bếp:

"Ăn đi. Sinh nhật của con mà coi bộ con sắp chết đói rồi kìa, Benjamin Brown."

Benjamin ngồi xuống nhưng nó đã không còn cảm giác ngon miệng, nó lén gạt một miếng xúc xích cho con Hạt Đậu khi ngoại Maisie quay đi.

"Mình sẽ không đi cho đến hết học kỳ này," Charlie nói với bạn.

"Ờ," Benjamin nhìn đăm đăm vô cái đĩa của nó, không cười.

Xui xẻo làm sao, mẹ Charlie lựa đúng khoảnh khắc đó mà bước vô cùng với bộ đồ ngủ của Charlie.

"Không có bộ cũ nào khác cho con, Charlie à" cô nói. "Nhà Yewbeam sẽ cung cấp toàn bộ quần áo mới cho con vô Học viện."

"Đồ ngủ?" Benjamin ngước lên. "Bồ sẽ ngủ ở đó sao?"

"Mình sẽ về vào mỗi cuối tuần," Charlie trấn an.

"Ờ," Benjamin lùa vài hạt đậu vô miệng rồi đứng lên. "Mình về đây. Chắc ba mẹ mình về rồi."

"Để mình đưa...?" Charlie đề nghị.

"Khỏi. Được mà. Mình có con Hạt Đậu."

Charlie chưa kịp nói thêm lời nào thì Benjamin và Hạt Đậu đã bước đi khỏi. Đuôi và tai con chó cụp rũ xuống thê thảm, luôn là dấu hiệu rằng chủ nó đang xuống tinh thần ghê gớm.

"Cái thằng tức cười," ngoại Maisie bình luận.

"Con nghĩ con phải chạy sang coi nó có sao không," Charlie nói. "Dù gì cũng là sinh nhật nó."

Nhưng khi vừa mở cửa trước, nó trông thấy Ông cậu Paton bước ra khỏi nhà. Điều này làm nó nảy ra một ý.

"Ông cậu Paton, cho con đi cùng với?" Charlie gọi, cắm cổ chạy theo Ông cậu mình.

"Chi vậy?" Ông cậu Paton đã dừng lại để đút một bó thư dày cộp vô hộp thư.

"Tại...tại..." Charlie đuổi kịp Ông cậu. "À, con muốn rủ Ông cậu đi với con đến chỗ kia kìa."

"Chỗ nào?"

"Một tiệm sách. Ở gần nhà thờ, và con không muốn đến đó một mình... Ghê lắm!"

"Tiệm sách?" Ông cậu Paton thích thú, đúng như Charlie hy vọng. "Nhưng, Charlie này, vào giờ khuya khoắt này thì ngay cả tiệm sách cũng đóng cửa rồi."

"Dạ, nhưng con nghĩ sẽ có người trong tiệm, ngay dù nó có đóng cửa," Charlie đáp và sau đó không kìm được, nó kể tuồn tuột cho Ông cậu Paton nghe về cô chiếc và cái thùng bị khóa. Rốt cuộc nó cần phải tin ai đó, và bản năng mách bảo nó rằng Ông cậu Paton đứng về phía nó, dẫu ông là một Yewbeam. Một tia sáng bí hiểm lóe lên trong đôi mắt đen của Ông cậu Paton:

"Vậy mày muốn người phụ nữ bán sách đưa chìa khóa cho mày? Nói cho ta biết đi, Charlie, cái thùng đó đang ở đâu?"

Charlie ngần ngừ.

"Con không muốn bất cứ ai biết," nó nói. "Có người đang săn lùng nó. Nhưng nếu Ông cậu thật sự..."

Ông cậu Paton cầm tay nó.

"Mày biết giữ bí mật là khôn ngoan đấy, Charlie. Chừng nào cảm thấy đến lúc thì nói cho ta hay. Giờ thì, tới tiệm sách nào!"

Họ rong ruổi qua những con đường nhỏ, nơi mà tài kích bể bóng đèn của Ông cậu Paton sẽ không bị ai để ý. Họ đi vô những con phố vắng tanh gần nhà thờ, bước đến đâu là những bòng đèn nhá lên nhịp nhàng đến đó, sáng rồi tắt, hệt như trong một tiết mục ảo thuật.

Một tấm bảng 'ĐÓNG CỬA' treo phía sau một ô kính trên cửa tiệm sách cô chiếc, nhưng có một ngọn đèn nhỏ thắp bên khung kính bày hàng, chiếu sáng những cuốn sách cổ bọc da. Ông cậu Paton dí sát mắt nhìn mấy cuốn sách đầy thèm muốn.

"Lẽ ra ta nên ra ngoài thường xuyên hơn," ông lẩm bẩm.

Charlie nhấn chuông.

Một giọng nói xa xăm cất lên. "Đóng cửa rồi. Đi đi."

"Cháu mà, cháu Charlie Bone mà," Charlie nói. "Cho cháu gặp cô một chút được không, cô chiếc?"

"Charlie hả?" Cô chiếc có vẻ ngạc nhiên, nhưng không giận dữ. "Khuya rồi mà."

"Gấp lắm, cô chiếc... về cái thùng."

"Ồ?" Gương mặt cô hiện ra nơi ô kính nhỏ trên cửa ra vô. "Chờ một chút nhé, Charlie."

Đèn trong cửa hàng bật lên. Tiếng dây xích kêu lách cách, tiếng chốt cửa trượt và cánh cửa mở ra cùng với một tiếng chuông "kính coong" quen thuộc.

Charlie bước vô cửa hàng, theo sát là Ông cậu.

"Ối!" Cô chiếc hết hồn, lùi phắt lại. "Ai đây?"

"Ông cậu Paton của cháu," Charlie nói và nhìn Ông cậu, hiểu ra vì sao cô chiếc lại có vẻ hãi hùng như thế. Ông cậu Paton là một khối đen cao lớn, và trong tấm áo khoác dài sù sụ, trông ông khá nham hiểm.

"Tôi hết sức hy vọng không làm cô hoảng sợ," Ông cậu Paton nói, chìa bàn tay ra đầy kiểu cách. "Paton Yewbeam, rất hân hạnh."

Cô chiếc nắm lấy bàn tay Ông cậu, run run giới thiệu, "Julia chiếc."

"Julia," Ông cậu Paton lặp lại. "Tên đẹp quá. Thằng cháu yêu cầu tôi cũng đi với nó."

Charlie không thể chắc được là Ông cậu đang kênh kiệu hay rụt rè. Có lẽ là cả hai.

"Cháu tới để xin chiếc chìa khóa, cô chiếc," nó nói. "Chìa khóa mở cái thùng mà cô đưa cho cháu ấy."

"Chìa khóa? Chìa khóa?" Cô chiếc có vẻ hoang mang. "Ồ, cô tưởng chúng đi cũng với cái... ờ... để cô xem xem. Làm ơn vô... ờ... phòng tôi... ờ... kẻo người ta nghĩ tôi lại mở cửa hàng tiếp." Cô bật cười luống cuống và biến mất qua tấm rèm sau quầy thu ngân.

Charlie và Ông cậu đi theo. Căn phòng nhỏ xíu sau tiệm sách lung linh những ánh màu êm dịu, và đôi mắt Ông cậu Paton hăm hở quét khắp lượt các dãy sách. Rõ ràng lúc họ tới thì cô chiếc đang đọc sách, vì có một cuốn sách to đang để mở trên bàn cô.

"Người chinca," Ông cậu Paton quan sát, đọc tựa đề chương sách. "Đề tài hấp dẫn đấy."

"Vâng," cô chiếc tiếp chuyện, vẫn còn bối rối.

Cô đã tìm thấy một chiếc hộp thiếc nhỏ đựng chìa khóa mà cô đã cất đi khi dọn dẹp bàn. Hầu hết các chìa đều có nhãn đính kèm, nhưng có vài chiếc không đính nhãn.

"Làm sao mà biết được chìa nào đây?" Cô nói. "Nhiều chìa quá, Charlie, cô nghĩ tốt hơn hết cháu nên đem tất cả mớ chìa khóa không đính nhãn này về đi, xem chìa nào vừa. Cô thật chẳng biết làm gì hơn được."

"Chúng tôi chỉ mong có thế thôi mà," Ông cậu Paton nói.

Cô chiếc nhíu mày nhìn ông, bỏ đống chìa khóa vô một bịch nylông và đưa cho Charlie.

"Đây, cháu mang về thử hết đi," cô bảo.

"Cám ơn cô chiếc."

Charlie cầm bịch chìa khóa, và xem ra không còn gì để nói hay làm nữa, nó lần đường quay trở lại tấm rèm.

Cô chiếc theo sau họ để đóng và chốt cửa. Nhưng khi đã ra tới đường, Ông cậu Paton thốt nhiên quay lại hỏi:

"Cô chiếc, tôi có thể gọi điện lại cho cô không?"

"Dĩ nhiên rồi," cô chiếc nói, vẻ ngạc nhiên. "Đây là tiệm sách mà, làm sao tôi có thể ngăn anh được?"

"Đúng," Ông cậu Paton mỉm cười. "Nhưng sau khi trời tối có được chứ?"

Cô chiếc trông có vẻ sợ sệt:

"Thứ Sáu tôi mở cửa đến 8 giờ," cô nói và đóng cửa lại.

Trong một thoáng, Ông cậu Paton nhìn chằm chằm vô cánh cửa như thể bị ếm bùa, rồi ông quay ra, thình lình tuyên bố:

"Một phụ nữ mới duyên dáng làm sao!"

Câu đó được Ông cậu thốt ra mãnh liệt đến nỗi cái bóng đèn gần nhất cháy bùng lên, rồi một cơn mưa bụi thủy tinh nhẹ rơi xuống con đường rải sỏi, cũng với một tiếng lanh canh thoảng như tiếng nhạc.

Charlie mở cửa. Dưới chân nó là một khoảnh sàn nhỏ xíu, và một khoảng không đen ngòm. Charlie thận trọng bước qua cửa hầm và nhìn xuống. Nó chỉ thấy có một cái thang gấp trông rệu rã dẫn tuột vô bóng tối. Một tiếng "thịch" yếu ớt phát ra từ chân thang rồi ngưng bặt.

"Có đèn đấy," Benjamin nói, nhấn công tắc bên trong cánh cửa.

Một bóng đèn treo trên trần tầng hầm soi sáng căn phòng bụi bặm trông như đã bỏ không. Giờ thì Charlie có thể thấy mấy bậc thang nguy hiểm đến chừng nào. Cái thì nứt toác, cái thì đã gãy hẳn.

"Ba cứ nói là sẽ sửa lại, nhưng chả bao giờ ba có thời gian," Benjamin nói.

"Mình xuống đây," Charlie cương quyết. Nó đã thấy cái thùng màu bạc nằm cạnh bậc thang cuối cùng.

"Đừng," Benjamin ngăn lại. "Bồ sẽ bị tai nạn khủng khiếp và đó là lỗi của mình."

"Không đâu," Charlie bắt đầu leo xuống. "Mình sẽ mở cái thùng đó ra."

"Sao phải mở?" Benjamin hét lên. Hạt Đậu tru theo phụ họa.

"Mình muốn biết trong đó có gì trước khi vô Học viện. Ốối!"

Charlie trượt chân. Nhưng nó xoay được người, đu vô một bậc thang chắc chắn hơn, quyết đi nốt quãng đường còn lại, cố bấu chặt hai bên chiếc thang, trong khi bàn chân dò dẫm tìm những bậc có thể chịu nổi sức nặng. Bằng cách ấy, sai vài cú hụt và trượt, nó cũng mò xuống được đáy hầm.

"Mang cái thùng lên đây đi," Benjamin, lấy hết can đảm để quỳ sát bên miệng hầm, nói vọng xuống.

Charlie đã tra cái chìa đầu tiên vô lỗ khóa.

"Mình sẽ mở cái thùng dưới này luôn," nó nói. "Ai mà biết được nhỡ đâu trong này có cái gì."

Chìa khóa đầu tra không khớp, chiếc thứ hai cũng thế. Không có âm thanh gì nữa phát ra từ cái thùng, và Charlie bắt đầu tự hỏi không biết tiếng 'thịch' lạ lùng kia là tiếng ống nước chảy, hay tiếng chuột chạy dưới ván lót sàn. Nó thử chiếc chìa khóa thứ ba nhưng cũng không khá gì hơn.

Cô Ingledew đã đưa cho Charlie mười chiếc chìa khóa cả thảy, khi thử đến cái thứ năm, nó có cảm giác là sẽ không có chìa nào hợp với cái thùng bạc. Có vài cái lớn đến nổi không thể lọt được vô lỗ khóa. Thở dài, Charlie lấy ra cái chìa thứ sáu.

"Không được hả?" Benjamin hỏi.

"Chả có cái nào vừa," Charlie ủ ê. "Dưới này lạnh kinh khủng. Mình sẽ..."

Một tiếng gõ thật to phía cửa ra vô ngắt lời nó. Con Hạt Đậu sủa vang và Benjamin nhổm phắt dậy.

"Mình phải làm sao bây giờ?" Benjamin hốt hoảng.

"Tốt nhất ra coi đó là ai trước khi ba mẹ bồ thức dậy," Charlie nói. "Nhớ đóng cửa hầm lại, nhỡ khi người đó vô nhà."

Charlie không đả động gì đến cái bóng đèn, nhưng trong lúc lo lắng, Benjamin đã vô ý tắt phụt đèn trước khi đóng cửa hầm lại.

"Ê!" Charlie thì thầm to hết cỡ một tiếng thì thầm.

Benjamin đi rồi. Charlie còn lại một mình trong bóng tối. Nó không thấy được cái thùng lẫn mớ chìa khóa. Tuy vậy, nó vẫn có thể cảm nhận bằng xúc giác; và khi đưa tay sờ soạng mặt thùng gồ ghề, nó nhận ra có một mảng lõm nhỏ bên hông thùng. Chầm chậm, ngón tay nó lần theo các từ: MƯỜI HAI TIẾNG CHUÔNG CỦA TOLLY.

Phần Benjamin, đầu óc nó quay cuồng lúc chạy ra mở cửa. Nó cố tưởng tượng xem ai mà lại ở ngoài bậc cửa sáng Chủ nhật bảnh mắt thế này. Có nên cho người đó vô không; và nếu cho vô rồi thì liệu nó có thể quay lại với Charlie không? Bây giờ nó mới nhớ ra mình đã bỏ Charlie lại trong bóng tối.

Benjamin mở hi hí cửa, và dòm quanh. Một người phụ nữ đứng trên bậc thềm. Bà ta có mái tóc đen, mặc một cái áo khoác sẫm trông mượt mà. Mặc dầu đã được một cây dù che kín đến phân nửa người, nhưng ngay lúc trông thấy bà, Benjamin đã biết chắc đó là ai. Nó nhận ra đôi ủng đỏ. Đó là một trong những bà cô Yewbeam của Charlie.

Nó hỏi, "Chi đó ạ?" Nhưng không mở cửa rộng thêm chút nào.

"Xin chào cháu!" Người phụ nữ có giọng nói nhừa nhựa, ngọt lịm. "Cháu là Benjamin đúng không?"

"Dạ," Benjamin đáp.

"Thằng cháu của bác có ở đây không?" Thằng Charlie ấy? Bác biết nó là bạn cháu." Bà ta mỉm cười ngọt ngào.

Ngay lậy tức, con Hạt Đậu cất tiếng gầm gừ trong họng, thế là Benjamin thoát được rắc rối, khỏi phải trả lời.

Bà ta cười khẩy, nói:

"Ồ. Nó không thích ta sao, con chó ấy?"

Benjamin đi đến kết luận rằng, dù với bất kỳ lý do gì, nó cũng tuyệt đối không được nói Charlie đang ở đâu với nhân vật Yewbeam này.

"Bạn ấy không có ở đây," nó nói. "Cháu không gặp bạn ấy từ hôm qua."

"Thế à?" Người phụ nữ nhướn một bên chân mày đen dài lên. Bà ta không còn cười nữa. "Kỳ thật. Nó nói nó đến gặp cháu kia mà."

"Không, bạn ấy không đến," Benjamin chối.

"Ồ, sao mày biết là nó không đến?" Bà ta chẳng còn gờ-ram ngọt ngào nào nữa.

"Vì nếu bạn ấy đến thì nãy giờ bạn ấy đứng đây." Benjamin trả lời, không một chút ngắc ngứ.

Lúc này con Hạt Đậu bắt đầu sủa hung tợn và Benjamin đã có thể đóng sập cửa lại trước mũi bà ta. Khóa cửa và cài chốt xong, nó hé nhìn qua khe nhòm và thấy bà ta đang nhìn nó trừng trừng, mặt trắng bệch ra vì tức giận.

Benjamin lùi khỏi cửa và nhón chân quay lại tầng hầm.

"Charlie," nó thầm thì, mở cửa hầm ra. "Một trong mấy bà cô của bồ tới."

"Ôi, không," tiếng thì thào đặc nghẹt của Charlie vang lên trong bóng tối. "Bật đèn lên, Benjamin."

"Xin lỗi, xin lỗi," Benjamin bấm công tắc đèn và nhìn xuống, thấy Charlie đang quỳ cạnh cái thùng.

"Bà cô nào vậy?" Charlie hỏi.

"Bà tóc đen, áo dài đen, ủng đỏ và mặt trắng bệch ấy," Benjamin nói nhỏ nhẹ.

"Venetia," Charlie thở ra. "Bà ấy gian xảo lắm."

"Coi bộ bà ấy sẽ không đi khỏi bậc cấp trước nhà đâu. Bồ nên ra bằng lối cửa sau."

Nhưng Charlie còn bốn chiếc chìa khóa cần thử trước khi chào thua trong nhục nhã. Chẳng có cái nào vừa cả.

"Mình phải tìm cho ra," nó hét lên.

"Suỵt! Bà ta nghe thấy bây giờ," Benjamin nhắc.

"Mình lên đây." Charlie bắt đầu leo lên. Lần này khó khăn hơn. Vài bậc thang đã gãy rụm trên đường nó leo xuống, và có vài bậc bây giờ nó phải đu lên bằng hai tay.

"Úi!" Nó suýt xoa khi bị một mảnh dằm đâm vô ngón tay cái.

"Suỵt!" Benjamin nhắc nữa.

Cuối cùng Charlie tới được bậc thang trên cùng, và hai đứa cùng nhau rón rén đi ra cửa trước.

Benjamin dán mắt vô khe nhòm.

"Bà ta đi rồi," nó nói.

"Không biết như thế thì xấu hơn hay tốt hơn," Charlie nói. "Bà ta có thể rình rập ở đâu đó rồi bất thình lình xông ra."

"Bồ có thể đi ngang vườn sau nhà rồi dòm qua tường coi bà ta có ở đó hay không," Benjamin gợi ý, "may ra có thể thoát bằng cách đó."

"Ý hay," Charlie nhất trí.

Chúng ra cửa sau , với Hạt Đậu đi theo, sủa ông ổng khoái chí, mong một cuộc đi dạo.

"Ầm ĩ vậy mà ba mẹ bồ vẫn có thể ngủ được nhỉ," Charlie nhận xét.

"Ba mẹ mình mệt," Benjamin nói, rồi nó hỏi, "Chuyện mở cái thùng sao quan trọng vậy? Mình cứ để nó khóa luôn không được sao? Vứt nó vô sọt rác hay gì gì đó."

"Đâu được," Charlie phản đối. "Món đồ ở bên trong thùng đã được dùng để đổi đứa bé. Giờ cô INGLEDEW có thể dùng nó để chuộc đứa bé về. Tụi mình phải giữ cho cái thùng được an toàn."

"Lỡ nó là một thứ khủng khiếp mà không ai muốn giữ thì sao?"

Charlie đã nghĩ tới điều này, nhưng rồi nó quả quyết rằng đây là thứ mà có người rầt cần. Tại sao mấy bà cô lại quan tâm đến thế? Tại sao lại có một thằng tóc đỏ đến hỏi về cái thùng?

"Chắc chắn là có người rất cần món đồ đó," Charlie nói, "nhưng họ sẽ không có được nó cho đến khi nào mình tìm được đứa bé, và theo ông Onimousi nói, thì đứa bé đang ở Học viện Bloor."

Charlie mở cửa sau, nhảy xuống các bậc tam cấp và phóng vọt qua khu vườn.

Benjamin nhìn thằng bạn cứ thế lao vù qua cổng mà không chịu để ý hai phía.

"Nó sẽ bị bà cô kinh khủng kia tóm mất thôi." Benjamin thở dài. Đôi khi Charlie chẳng nghĩ ngợi cẩn thận xem mình đang làm gì cả.

Con Hạt Đậu lộ vẻ thất vọng vì không được đi dạo, Benjamin quyết định làm cho nó một bữa sáng thật xôm tụ. Nghĩ tới món xúc xích nướng thì đến Benjamin cũng cảm thấy đói bụng.

Khi xuống bếp, Benjamin chợt thấy ngay giữa bàn bếp có một tấm danh thiếp ghi dòng chữ Orivil Onimousi và Những Con Mèo Lửa, bằng chữ in nhũ vàng.

Tấm danh thiếp nằm đây từ lúc nào? Làm sao nó chui được vô đây? Và tại sao nó lại chui vô đây?

Charlie đã chạy hết con hẻm sau nhà Benjamin. Giờ thì nó đang ở khúc đường mà hôm nọ, lần đầu tiên, nó bắt gặp Ông cậu kích bể bóng đèn. Nó liếc thật lẹ qua trái, rồi qua phải, để biết chắc là bà cô không có trên đường.

"Mình lừa được bà ấy rồi," Charlie hí hửng. Nó chạy tới đường Filbert, quẹo cua và...

"Tóm được rồi!" Một giọng nói vang lên.

Bà cô Venetia cắm những móng tay dài ngập vai Charlie.

"Đi theo ta nào, thằng kia," bà Venetia rù rì đầy đe dọa. "Chúng ta có điều muốn hỏi mi. Và nếu chúng ta không nhận được câu trả lời thỏa đáng thì đáng tiếc cho mi đấy. Rất đáng tiếc."

Chương VI
KỲ NGHỈ BỊ HỎNG


Bà cô Venetia lôi Charlie về nhà, móng tay bà bấu chặt cổ nó. Charlie hết thụp xuống lại vùng vẫy suốt dọc đường, nhưng không sao thoát khỏi những móng vuốt cứng như thép đó.

Nội Bone đang đứng đợi họ ở hành lang, mặt bà nặng như đeo đá.

"Tốt lắm, Venetia. Cần phải có đôi chân trẻ khỏe để bắt một tên tội phạm."

"Cháu mà là tội phạm?" Charlie phản đối.

Nó liếc đôi ủng đỏ của bà cô Venetia. Đôi chân của bà ấy không lấy gì làm trẻ khỏe cho lắm. Bà ấy chỉ gian manh, thế thôi.

Nội Bone thúc nó vô bếp; nó ngồi xuống, xoa bóp cái cổ của mình.

Mẹ Charlie ngước lên khỏi trang báo:

"Có chuyện gì vậy?"

"Chúng ta có một thằng hư đốn," nội Bone xối xả. "Phải vậy không,Charlie? Và một thằng dối trá."

"Không phải," Charlie lầm bầm.

"Ô! Tao nói 'phải' đấy." Nội Bone ngồi đối diện và ngó lăm lăm vô mặt Charlie. "Nó có một cái thùng không phải là của nó, nhưng nó không thể mở cái thùng ra được."

Charlie chưa kịp ngăn cho nội Bone ngừng nói, thì bà cô Venetia đã thọc tay vô túi áo nó và rút ra bịch chìa khóa.

"Cái gì đây?" Bà vừa hỏi, vừa rung mớ chìa khóa lạch cạch trên đầu nó.

"Charlie, chìa khóa đó của ai?" Mẹ nó hỏi.

"Không của ai cả. Đó là... một người bạn cho con. Chơi thôi mà."

"Đồ nói láo," nội Bone gầm lên.

"Đừng gọi nó như vậy chớ," mẹ Charlie giận dữ. "Sao mẹ biết được chuyện đó là không có thật?"

"Amy thân yêu, tôi biết rõ con trai cô hơn cô đấy," nội Bone lạnh lùng. "Một kẻ đúng lý ra phải biết rành hơn về cái thùng đã cho thằng bé cái thùng. Một kẻ nào đó không có quyền giữ cái thùng đó, và cái thằng ngu này lại đem giấu nó đi, chắc chắn là ở trong nhà thằng Benjamin."

"Con không hiểu nội đang nói gì," Charlie cãi. Nó nhất định không trả lời thêm một câu hỏi nào nữa, và cuối cùng nội Bone đành bỏ cuộc.

Với nụ cười hiểm độc, bà cô Venetia thảy mớ chìa khóa xuống bàn.

"Tốt hơn con nên trả chúng về nơi của chúng," bà nói, khá ngọt ngào.

Charlie chộp lấy đống chìa khóa.

"Việc này chưa xong đâu," nội Bone đe nẹt.

"Để thằng bé yên đi," mẹ Bone bảo.

"Giờ bọn ta sẽ để mặc nó." Nội Bone nhìn bà cô Venetia đầy ngụ ý. "Chúng ta vẫn còn con cá khác để tóm."

Charlie nhẹ cả người khi hai bà đội nón, đeo găng tay và lướt lẹ ra đường, chắc lại quấy nhiễu ai đó. Nếu Benjamin là nạn nhân họ nhắm tới thì họ sẽ không đời nào vượt qua được con Hạt Đậu.

"Charlie, chuyện gì vậy con?" Mẹ nó hỏi khi chỉ còn hai mẹ con.

"Không có gì đâu, mẹ. Nội Bone muốn biết mọi thứ, nhưng con có quyền giữ bí mật của mình chứ, phải không mẹ?"

"Ờ. Nhưng coi bộ đây là loại bí mật khá nghiêm trọng. Con không thể nói với mẹ đó là gì sao?"

Trông mẹ lo lắng quá, Charlie ghét nhất là phải nói dối mẹ. Nó quyết định ít ra cũng nên hé cho mẹ biết một phần nhỏ của vấn đề.

"Vụ này là về một đứa bé," nó bắt đầu.

Mẹ nó há hốc miệng kinh ngạc, "Một đứa bé!"

Charlie mong sao mẹ nó đừng có hoảng sợ như vậy.

"Yên tâm đi mẹ, con không đánh cắp ai hay cái gì cả. Bây giờ nó không còn bé nữa, con bé ấy... nó là con gái... cỡ bằng tuổi con. Khi nó còn nhỏ xíu, mẹ nó mất và ba nó đã đem đổi nó lấy một thứ khác..."

"Cái gì?" Mẹ nó vội đưa tay bụm miệng lại.

"Kinh khủng quá mẹ nhỉ? Nhưng mà, ba con bé ấy mới mất. Người bà con duy nhất còn sống của nó muốn gặp lại nó, nhưng bà này không tìm ra cháu mình được. Vì thế con định sẽ đi tìm con bé."

"Con ấy hả, Charlie? Con không thể đi khắp nơi tìm trẻ lạc được. Ai mà biết được con bé đó đang ở đâu."

"Ừm, nhưng con nghĩ con biết nó ở đâu. Con không nói thêm được nữa đâu, mẹ ạ. Con xin lỗi. Mẹ sẽ không nói gì với nội Bone hay với mấy bà cô chứ mẹ? Con không nghĩ họ về phe mẹ con mình đâu."

"Mẹ đống ý," mẹ Charlie nói, vẻ khổ tâm.

"Con sẽ tìm con bé đó, mẹ ạ," Charlie cương quyết. "Tức cười thật, nhưng tự nhiên con thấy đó là việc con phải làm."

Trước sự xúc động cực độ của Charlie, mắt mẹ nó bắt đầu long lanh, nhòa lệ.

"Con giống ba con quá," mẹ nó dịu dàng. "Mẹ sẽ giữ bí mật cho con, Charlie. Nhưng phải cẩn thận. Bọn họ rất mạnh, con biết đó, những người mà con đối đầu ấy."

Ánh mắt mẹ nó liếc nhanh lên cửa sổ nói cho Charlie biết chính xác mẹ muốn ám chỉ ai.

Chuông cửa reng. Nghĩ đó là ngoại Maisie lại quên chìa khóa, mẹ Charlie bảo nó ra mở cửa.

Thay vì thấy ngoại Maisie ngoài ngưỡng cửa, nó thấy một thằng bé có nét mặt rạng rỡ. Thằng bé cao hơn Charlie một chút, tóc sáng, màu nâu nhạt, hơi giống với màu mắt.

"Anh là Fidelio Gunn," thằng bé nói."Người ta yêu cầu anh giúp em học nhạc. Anh sẽ là gia sư của em. Em là người may mắn lắm đấy nhé."

Charlie á khẩu.

"Hôm nay là chủ nhật mà," cuối cùng nó nói.

Thằng bé toét miệng cười đến mang tai:

"Cả tuần anh bận lắm, không đi được. Anh vô được không?" Nó xách theo một hộp đựng vĩ cầm.

Charlie đã bình tĩnh lại. "Ai gởi anh đến đây thế?"

"Dĩ nhiên là Học viện Bloor," thằng bé nói một cách nồng nhiệt. "Họ bảo với anh là phần âm nhạc của em cần phải làm việc lại." Nụ cười của nó thậm chí còn ngoác rộng hơn nữa.

"Âm nhạc của em làm gì có," Charlie nói, nhe răng cười lại.

Thằng bé lạ mặt bước vô hành lang, không đợi mời. "Đàn piano ở đâu?" Nó hỏi.

Charlie dẫn nó vô căn phòng chỉ dùng cho những dịp viếng thăm của người nhà Yewbeam. Ở cuối phòng, một cây đàn piano kê sát tường. Theo trí nhớ của Charlie thì chưa ai từng đụng đến cây đàn.

"Bùm", Fidelio mở nắp đàn. Nó lướt những ngón tay khắp các phím ngà. Một giai điệu đích thực nổi lên, một giai điệu khá đẹp.

"Cần phải điều chỉnh," Fidelio nói, "nhưng cũng không cần lắm. Có ai chơi cây đàn này không ?"

Charlie chợt nhanh nhẩu nói, "Hình như ba em có chơi. Em không biết. Ba em mất rồi."

"Ồ." Lần đầu tiên kể từ lúc đến, Fidelio trông có vẻ nghiêm túc.

"Chuyện xảy ra lâu lắm rồi," Charlie hấp tấp nói.

Nụ cười của Fidelio xuất hiện trở lại. Nó kéo ghế đàn ra, ngồi xuống và chơi đàn thật vang thật hân hoan.

"Các con đang làm gì đó ?" mẹ Charlie đứng ở ngưỡng cửa, mặt bà trắng bệch như bị ma nhát.

"Chào cô !" Fidelio nói. "Cháu là Fidelio Gunn. Cháu đến để dạy nhạc cho Charlie."

"Sao lại thế ?" Mẹ Charlie hỏi.

"Vì em ấy là một trong những người có phép thuật, và cho dù em ấy không bao giờ là nhạc sĩ, thì em ấy cũng không thể đến Học viện mà mù tịt được, phải không ạ ?".

Fidelio nở một nụ cười ấm áp với mẹ Charlie.

"Cô cũng nghĩ thế," mẹ Charlie nói một cách yếu ớt. "Không ai chơi cây đàn piano đó từ... từ rất lâu rồi." Cô hắng giọng, cổ họng cô khản đặc, "Ừm... các con tiếp tục đi," cô nói rồi đi ra, đóng cửa phòng lại.

Charlie không thích người ta biết nó có phép thuật.

"Làm thế nào mà anh biết em... có...?" Nó hỏi Fidelio.

"Nếu em sắp vô học khoa nhạc, mà không biết đàn lấy một cây xúc xích, thì bảo đảm em phải là một kẻ trong đám đó rồi," Fidelio nó. "Số còn lại bọn anh đều chỉ có tài thôi."

Charlie tò mò. "Còn bọn như tụi em nhiều không ?"

"Không nhiều," Fidelio nói. "Anh không biết hết mấy đứa như em. Một số đứa trong số đó thực sự có tài, lại vừa có phép thuật. À mà, em có phép gì ?"

Charlie cảm thấy không muốn kể ra lúc này vụ nó nghe được những tiếng nói.

"Em sẽ nói cho anh nghe vào lúc khác," nó bảo.

HD
HD
Mem có nhiều đóng góp
Mem có nhiều đóng góp

Tổng số bài gửi : 268
Thành tích : 240147
Điểm cộng từ admin : 64
Join date : 11/02/2011
Age : 28
Đến từ : Sai Gon

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết